Tác giả: Yu ngố
Thể loại: truyện tình cảm
rating: không giới hạn
Tình trạng: đã hoàn thành
Linh kéo mạnh chiếc va ly từ trong ô tô ra vẻ bực bội, bà Lan theo sau. Một căn nhà nhỏ, không có vẻ khá giả lắm. Phía trước là một người đàn bà khuôn mặt phúc hậu
“Con gái cậu xinh quá.” Bà Dung niềm nở
Bà Lan mỉm cười nhìn thằng con trai đang đứng bên cạnh bà Dung. Cậu ta có vẻ non nớt, khoảng 12-13 tuổi gì đấy.
“có gì đâu, cậu nói rồi nó lại phổng mũi lên đấy! Con trai cậu trông dễ thương ghê nhỷ!”
“hừ, cái thằng oắt con sao cứ nhìn trợn mắt nhìn mình thế không biết, mình biết là mình đẹp rồi mà.” Linh nhìn thằng con trai nghĩ bụng.
Thằng nhỏ cứ trừng mắt nhìn Linh như vật thể lạ, rồi mỉm cười.
2 người phụ nữ nói chuyện đến gần một tiếng đồng hồ. Bực mình Linh vờ ho rồi khi tất cả mọi ánh mắt dồn về phía cô, cô lấy tay che nắng. Bà Dung vội bảo.
“ ý quên. 2 mẹ con vô nhà đi kẻo nắng!”
Căn nhà 2 tầng, nhưng cũng chẳng to mấy (Linh thấy thê), đựơc trang trí khá khoa học, thoáng mát. Cô nhìn quanh, trong khi 2 người đàn bà lại tiếp tục “tám”, thằng con trai lúc nãy thì vất vả kéo cái vali nặng ì của Linh theo lời sai bảo của mẹ. thấy thằng con trai ốm nhách toát cả mồ hôi, Linh không nhịn được cười, cô che miệng, ánh mắt dán vào mấy bức tranh trên tường,bức tranh mang nét giản dị nhưng sắc xảo, vừa nhìn cô đã bị cuốn hút rồi.
“ Chị theo em vào phòng ạ!”-thằng nhóc ra vẻ lễ phép.
Linh mỉm cười, ngoan ngoãn đi theo nó lên lầu, từ bây giờ cô phải sống chung nên tập hoà đồng bây giờ là vừa, cứ nghĩ tới là cô đã thấy ngứa cả gan.
Căn phòng không rộng lắm, chỉ được cái thoáng mát. Hình như vừa được trang trí lại, so với phòng cũ của cô thì chả bằng một nửa.
Thằng con trai thả nhẹ chiếc vali, cuối đầu chào Linh.
“ em là Tuấn Nhân , rất vui vì chị đã đến ngôi nhà này.”
Nhìn kiểu chào hỏi lễ phép quá đáng của Nhân, Linh thấy bất ngờ những đứa e họ cô chả bao giờ như vậy, cô ngồi xuống chiếc ghế gần bàn học
“ ừ chào em, chị là Tuyết Linh, nhưng chị không vui khi đến ngôi nhà đâu, căn phòng này chật quá!”
Tuấn Hưng ngẩng đầu, trố mắt.
“ phòng thế này mà nhỏ à? Phòng này lúc trước là của a Lâm, mà nghe chị dọn đến, mẹ bắt ảnh sang phòng khác ở rôi.”
“ anh lâm?” truyen tinh yeu hay
“ Vâng ạ, là a2 e, chị sẽ sớm gặp anh ý thôi, chắc bây giờ ảnh đang ở CLB. Chị có thấy mấy bức tranh ngoài phòng khách không? Của anh ý vẽ đấy!”
“ cái gì? Thật không đấy?”
“em nói thật mà, ảnh vẽ đẹp lắm.”
Tuấn Hưng khẳng định.
Linh thẫn thờ, chưa bao giờ cô lại có ấn tượng với tranh ảnh như thế. Tự nhiên cô mong được gặp “ Lâm tặc” gì gì đó quá đi mất.
“ này, chị Linh! Sao thế? “
Hưng lắc nhẹ vai linh, kéo hồn cô trên mây xuống.
“ à, không, không có gì.”
“ vậy thôi, em ra ngoài đây! Chị sắp xếp đồ đi!”
“ ừ, chào em!”
Linh đứng dậy, kéo chiếc rèm cửa màu vani, ánh nắg vàng nhạt khiến cô ấm áp vô cùng.
* * *
Mặt trời khuất sau ngọn núi, mẹ Linh đã về, cô chán chường nằm dài trên chiếc giường gỗ xa lạ.
“ không biết sẽ phải chịu ntn đến bao giờ…” Linh thở dài.
“ cốc..” có tiếng gõ cửa.
“ chị Linh ơi.. mẹ em gọi chị xuống ăn cơm ạ.”
“ thôi, chị không ăn đâu.”
“ mẹ nói nhất địh phải gọi chị xuống.”
“ ừ đươc rồi, chị xuống đây.”- Linh mệt mỏi xỏ đôi dép lê đi xuống.
Chiếc bàn ăn nhỏ đặt giữa nhà bếp. trên bàn là cơm nóng và vài món gì đó mà Linh không biết gọi tên. Trong bàn hiện giờ có 4 người.
“ Linh à. Con ngồi đi! Từ nay Tuyết Linh sẽ là một thàh viên trong gia đình mình. Con nhớ giúp đỡ em nó nhé Lâm.!”
Câu cuối cùng bà Dug nói với thằng con trai ngồi ghế đối diện Linh.
“ vâng ạ! Con biết rồi!”
Thằng con trai đáp nhẹ, lạnh lùng khó tả.
“ hắn ta là “lâm tặc”??”- Linh nghĩ bụng, cô nhìn chằm chằm vào hắn.
“ con ăn tự nhiên đi!”- người đàn ông ngồi bên bà Lan lên tiếng, ông biết tính tình của Lâm, không muốn cậu có ấn tượng xấu với cô.
Linh ngờ nghệch cầm chén, cô gắp từng hạt cơm, Lâm nhìn cô, vẻ khó chịu.
“ Bực cả mình.”- Linh nghĩ bụg rồi đứng dậy.
“ cháu no rồi, mọi người cứ ăn đi!”
Cô bước nhanh lên lầu.
“ con bé được nuông chiều từ nhỏ nên thế mình ạ!”
Bà Dung nhìn ông Tuấn.
“ vậy sao chị ấy lại đến đây hả mẹ? sao chị ấy khôg ở cùng bố mẹ!”
“vì chị ấy hư quá, bố mẹ chị ý muốn chị ấy sống tự lập và gia đình chúng ta phải giúp chị ấy.”-ông Tuấn từ tốn nói với Nhân.
Lâm thì chẳng bao giờ tham gia những câu chuyện trong bữa cơm gia đình.
“ thưa ba mẹ, con ăn xong rồi. con xin phép!”
Cậu đứng dậy, lên lầu.
“ hy vọng có con bé bướng bỉnh như thế, thằng Lâm sẽ thay đổi.”
“ con cũng nghĩ thế! Chị ấy xinh thật bố mẹ nhỉ? Như búp bê ấy. Anh Lâm sẽ thích chị ấy!”
Nhân vui vẻ đáp lời mẹ…
* *
Lâm ngồi trên chiếc ghế nhỏ, thẫn thờ… cậu đang nghĩ tới cô bé ấy. có gì đó ấn tượng… rất ấn tượng. vẻ ương ngạnh nhưng có gì đó đáng yêu truyen sex 2014
Lâm lắc mạnh đầu.
“Không!”
Cậu hét lên.
“ có gì phải suy nghĩ chứ.. có quen gì với cô ta chứ.?”
Dù vậy cậu vẫn không thể ngừng nghĩ tới khuôn mặt ây, chỉ có một cách là vẽ thôi. Khi vẽ tâm hồn cậu luôn thanh thản.
“ á! Hộp màu để dưới gầm giường phòng cũ rồi!”
Lâm gõ cửa, chầm chậm.
“ vào đi!”- tiếng nói tỏ rõ sự gắt gỏng.
“ Nhân à? Có gì không ?” – linh đang nằm úp mặt trên giường, nói vọng ra.
“ à. Không, tôi không phải Nhân, tôi cần lấy vài thứ.”
Linh giật bắn mình, cô vội ngồi dậy, chàng trai, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng như con gái.
“ tôi chỉ định lấy hộp màu dưới gâm giường”- mặt Lâm đỏ ửng, cậu thấy xấu hổ qá.
Linh mỉm cười trước bộ dạng ngớ ngẩn của Lâm.
“ ừ! A cứ lấy đi.”
Lâm đi lại gần chiếc giương, cuối xuống lây một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật.
“cảm ơn! Thôi tôi đi đây!”
Lâm nhanh chóng qay bước. bỗng
“ này, chào a. tôi là Tuyết Linh, tôi rất thích mấy bưc tranh a vẽ!”
Lâm sững người, cậu vừa nghe gì thế nhỉ. Công chúa như Linh mà cũng quan tâm tới mấy bức tranh của cậu à? Cậu quay đầu nhìn cô mỉm cười, gượng gạo, không biết từ bao giờ với cậu cười là một việc rất kỳ cục.
“ chào .tôi là Tùng Lâm. Tôi chỉ vẽ cho vui thôi.”
Cậu bước vội ra khỏi phòng, hình như cậu sợ cô nghe được tiếng con tim cậu đang đập loạn lên.
Một a chàng “ nhát gái” linh thấy buồn cười khi nhìn bộ dạng a ta, có gì đó cuốn hút, giống như những bức tranh ấy vậy.
Trời tối, Linh thấy nóng bức qá, chả có điều hoà, làm sao mọi người trong nhà này có thể sống như vậy chứ, nhưng cô phải gắng chịu đựng, phải cho bố biết là với cô” không gì là khó tưởng tượng”. Linh đưa tay vuốt mái tóc mềm, mở cửa đi ra sân thượng.
Tùng Lâm đang ngồi vẽ ở sân thượng. đây từ lâu đã trở thành “ tư hữu” của cậu. có tiếng bước chân, Lâm ngẩng đầu. trời hè oi bức cô bé ấy ở trong phòng chắc không chịu được rồi. Mặc cho con tim đang đập liên hồi, Lâm bình thản nhìn phía trời xa, mấy ngôi sao đang toả sáng, thứ ánh sáng đẹp long lanh, nhưng chỉ là tạm thời, chỉ cần trời sáng, tất cả sẽ biến mất. ánh mắt cậu đăm chiêu, một lần nữa Linh lại bị cuốn hút, không thể nào rời mắt, không thể nào quay lưng, giống như 2 cực của nam châm, chứ dính lấy nhau. Vẻ cô độc dâng tràn trong đôi mắt đen láy ấy…
Không khí trở nên tĩnh lặng, Linh quay người, có lẽ cô đã đến đây không đúng lúc.
Quay về phòng, cô lấy chiếc iphone “iu qý” ra pm cho Ken, không biết từ bao giờ, chuyện cô nc zs cậu đã trở thành một thói quen. Zù chưa biết mặt và cả tên thật nhưng cô luôn có cảm giác tin tưởng tuyệt đối vào cậu ấy. cậu không bao giờ nói về mình cho cô nghe.
“ Alô..”
“ Ken khùng ơi!”
“ hi.. heo điên. Đang làm gì đó?”
“ Đang nói chuyện đthoại với một người khùng.. hỳhỳ..”
“ này, đừng có xỉa xói nhá!”
Lúc nào khi nói chuyện với Ken tim cô cũng đập rất nhanh, giống như… giống như lần đầu cô gặp Tùng Lâm, nhưg Ken khác hẳn Lâm, cười nói rất nhiều, còn Lâm lúc nào cũng trầm tư, bí ẩn, 2 người ấy như đối lập nhau.
“ heo, sao vậy?”
“ à.. đâu có, đang suy nghĩ về một người.”
“ ai? Ban trai à?”
“ thôi đi, a biết e không có mà, hâm qá. À mà a có biết vẽ không?”
“ a á? Cũg có, vẽ đẹp lắm nha!”
“ ghê, tự tin quá đi mất. A có hay vẽ về biển không?”
“ có chứ. Với a biển đẹp lắm, a có một bức treo trong phòng, trước cái giường ngủ luôn, khi thức dậy là đập vào mắt ngay.”
“ trời, ngớ ngẩn quá đi!”
“ á!”
Lâm giật mình khi nhớ ra, bức tranh ấy vẫn còn bên phòng Linh.
“Linh!”
“ vâng, Linh đây!”
“ e là gì Linh nhi?”
“ dạ Tuyết Linh ạ!”
“ bịch”- chiếc đthoại rơi xuống đất, Lâm cuối xuống nhặt vội chiếc đthoại, tự trấn an mình.
“ không, chỉ là trùng hợp thôi, không thể nào.”
“ này, Ken hâm. Sao thế?”
“ à không, sơ ý nên làm rơi đthoại thôi”
“ èo. Mà a biết tên e vậy sao không cho e biêt tên e?”
“ thì biết rồi đấy. ken”
“thôi đi, èo, người gì đâu, ghét quá!”
“ ghét à. Koi chừng bị gét lại đấy!”
“ cứ tự nhiên!”
“hỳ, heo này, hôm này có gì vui không?”
“ không?”
“ buồn”
“không!”
“ bực”
“không” truyen nguoi lon 2014
…
Cứ thế đến gần 12h khuya Linh và Ken mới đi ngủ.
Buổi sáng trong lành, đây là lần đầu tiên Linh ngủ ở nhà người khác, lưng cô đau kinh khủng, nếu ở nhà là cô đã hét vào mặt mấy người giúp việc rồi. linh ngồi dậy, nhăn mặt dùng tay đấm nhẹ lưng mình. Bỗng cô trợn to mắt, há hốc mồm khi một bức tranh vẽ cảnh biển bình minh tuyệt đẹp đâp vào mắt cô. Nó đối diện với chiếc giường, giống như Ken nói. Linh rùng mình.
“Chẳng lẽ trùng hợp vậy?”
Linh tự hỏi rồi lại bật cười cho ý nghĩ vớ vẩn ấy.
Linh giật mình vì có tiếng gõ cửa.
“ Không khoá!
Cánh cửa mở chậm, Lâm đứng như trời trồng, tay gãi đầu khi thấy Linh còn ngồi trên giường vẻ ngái ngủ.
“ xin lỗi, anh qên chưa lấy bức tranh trên tường.”
Linh thuận tay chỉ lên bức tranh biển
“ cái này à?”
Lâm bước vào trong, gật đầu.
“ ừ, đúng rồi!”
Lâm với tay định lấy xuống.
“ anh.. không tháo xuống được không.”
Lâm quay lại, tỏ vẻ không hiểu.
“ ý là cho e ý.”
“ tại sao?”
“ e thích nó!”
“ nhưng mà…”
Lâm định từ chối, vì từ lâu, nó đã trở thành thói quen của cậu, nhưng ánh mắt van nài của cô khiến cậu không cầm lòng được.
“ ừ, cũng được!”
Linh vui sướng nhảy xuống đất.
“ hay quá. Cảm ơn a nhiều!”
Cô cười thích thú, ngây thơ như nàng công chúa nhỏ, Lâm thấy vui lạ, giống như khi nói chuyện với “ heo”. Một ý nghĩ vụt qua đầu cậu.
* * *
“ alô, heo ak?”
“Tuyết Linh!”
“ heo ngố.”
“èo, gì thế Ken hâm?”
“ a hỏi này nha!”
“ ừ.”
“ e đang sống với bố mẹ à?”
Linh ngập ngừng, nhưng rồi vẫn quyết định nói thật.
“không ạ! E đang ở nhà bạn thân của mẹ.”
Tùng Lâm bắt đầu cảm thấy tai mình đang ù đi, tay run lên. Cố giữ giọng bông đùa.
“ sao thế? Có phải tại e hư quá bị bố mẹ đuổi không?”
“ há. Nghĩ sao vậy!”
“chứ gì nữa!”
“ à thì cũng gần như thế! Bố mẹ muốn e tự lập!”
Lâm nhớ đến những lời của bố trong bửa cơm.
“ vậy sao chị ấy lại đến đây hả mẹ? sao chị ấy khôg ở cùng bố mẹ!”
“vì chị ấy hư quá, bố mẹ chị ý muốn chị ấy sống tự lập và gia đình chúng ta phải giúp chị ấy.”
“ này! A sao vậy? hôm nay a lạ quá!”
Lâm giật mình, chắc 80% rồi.
“ e sống ở đó tốt chứ?”
“ cũng tạm, nhưng ,mà nhà này kỳ lắm a ạ. Có 2 người con, 1 đứa thì nói nhiều như a vậy á. Còn ông a bằng tuổi a thì như bị trầm cảm ý. Mà vẽ đẹp lắm.”
Vậy là bây giờ chắc 99% rôi. Còn 1% nữa.
“ ừ! Có vẻ lạ nhỉ. Mà họ tên e là gì vậy?”
“ Hoàng Đan Tuyết Linh”
“ukm. Mà a bận tý! Nói chuyện sau nha!”
Lâm cúp máy, chạy vội qua phòng Tuấn Nhân.
“ gì thế a hai?”
“ e có biết chị Linh là gì Linh không? Họ tên ấy?”
“ biết ạ! Hôm trước e có xem tập của chi ấy. Hoàng… Hoàng Đan Tuyết Linh ạ!”
Vậy là chắc rồi, Linh chính là con “ heo ngốc” của cậu. đúng như tưởng tượng, Linh xinh, bướng bỉnh, nhưg cậu không ngờ cô là một tiểu thư.
Đóng cửa phòng, Lâm bật cười sùng sục, đây gọi là định mệnh ư? Bao lần cậu ước mong đựơc gặp Linh để nói chuyện trực tiếp, cô luôn mang lại cảm giác ấm áp. Nhưg điều đó chỉ có thể khi cậu là Ken, còn với TùngLâm ít nói thì điều đó thật xa vời.
* * *
Chiếc đồng hồ báo thức được ai đặt trên đầu giường “dám” đánh thức Linh dậy. Linh bật dậy như một cái máy, mở cửa. thật trùng hợp cánh cửa phía đối diện cũg bật ra, chính xác đến từng giây.
Lâm nhìn Linh không chớp mắt, cô xinh đẹp như nàng công chúa, nhưng vẫn có gì ngớ ngẩn giống như “heo”
Linh đưa tay dụi mắt rồi chào
“ chào a buổi sáng!”
Cô làm đứt mạch suy nghĩ trong anh
“ ừ, chào e! xuống ăn sáng mau ,kẻo mẹ mắng!”
Lâm tiếp tục giữ khuôn mặt không cảm xúc bước nhanh xuống cầu thang, mà tim thì cứ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“ con sẽ học cùng lớp với Lâm, 2 anh em phải chăm sóc lẫn nhau, không được gây chuyện đấy!”-bà Lan tươi tắn tuyên bố trong bữa ăn sáng.
Lâm giật mình, rõ ràng Linh thua cậu một tuổi mà.
“ con ngạc nhiên à? Linh nó học nhảy một lớp ý mà, tại cô Lan muốn con giúp đỡ Linh thêm, chương trình lớp 10 với Linh không thành vấn đề.”
Bà Dung vừa nói vừa múc cháo vào chén cho Lâm. Cậu ngẩng đầu nhìn Linh, bắt gặp nụ cười đắc chí của cô nàg. truyen tieu thuyet 2014
“ đúng là, con nít như “heo”
Lâm thầm nghĩ rồi mỉm cười.
* * *
Một buổi tối đầy sao, bầu trời mang sắc lấp lánh kỳ ảo, Lâm ngồi bên cửa sổ thẫn thờ…
“ heo xinh như thế thể nào vào trường cũng có chuyện…”
Lâm nghĩ rồi thẫn thờ. Đến gần sáng cậu mới chợp mắt.
Từ khi biết cô là Tuyết Linh, Lâm luôn cảm thấy thua kém. Điều này khiến cậu trằn trọc suốt. cậu hay nhìn cô hơn, mỉm cười thân thiện hơn.
Những thay đổi ấy có phải chỉ vì cô là “heo”….
* * *
Một buổi sáng đầu thu se lạnh, Lâm trong bộ đồng phục nghiêm chỉnh trên chiếc xe máy điện, phía sau cậu là Tuyết Linh đang vùng vằng với chiếc áo dài.
“ phiền hà chết đi được!” Linh nhăn nhó.
Lâm không quay đầu
“ mặc áo dài là vinh dự lắm đấy!”
“ thôi đi! Hồi ở trường e có ăn mặc áo dài đâu, chán!”
Lâm không thèm nói gì, im lặng lái xe.
Linh lại tiếp tục nhăn nhó
“ ôi! Đi thế này lát nữa là xỉu mất, sao không gọi taxi đi cho nhanh!”
Lâm nhăn mặt vì cái bệnh côngchúa của Linh
“ e mà còn nói nữa là a cho đi xe đạp đấy!”
“ e đâu có biết đi, a bắt cũng như không!” linh phì cười.
“ vậy a sẽ bắt e tập, còn không thì đi bộ! hiểu chưa! Đừng có mắc bệnh công chúa như vậy! heo!”
Lâm thuận miệng, suýt nữa là quên. Bây giờ cậu là Tùng Lâm, không phải Ken.
Read more: http://waptruyenhay.biz/bai-viet/124/1/Tinh-co-chung-ta-lai-gap-nhau.html
Tình cờ chúng ta lại gặp nhau
Thứ Năm, 15 tháng 5, 2014 | Đăng:
Từ khóa:
Tình cờ chúng ta lại gặp nhau
910
Không có nhận xét nào: