Đã Từng Kề Chung Một Chiếc Gối
Thứ Ba, 20 tháng 5, 2014 | Đăng:
Tên fic: Đã Từng Kề Chung Một Chiếc Gối
Thể loại: Truyện ngắn
Tác giả: Karin KR
Nguồn: waptruyenhay.biz
Giới thiệu tóm tắt: “Cốt truyện ngắn này kể về một người phụ nữ có thai tên là Cẩm Tú đêm đêm phải chờ chồng trong một căn nhà to lớn mà đơn độc. Cho đến khi cô tận mắt nhìn thấy chồng mình đang cặp kè với một cô gái khác, Cẩm Tú bị sốc, đau đớn vô cùng. Cô bị ngã cầu thang và rồi con cũng mất. Vốn dĩ định ly hôn, vốn dĩ định tự kết liễu đời mình, nhưng cô đã không làm thế, vì cô yêu người đàn ông đó. Nhưng đối với người chồng này, cô chẳng qua chỉ là một dụng cụ làm ấm giường, chỉ có tình dục mà không có tình yêu. Anh ta đến với cô mỗi đêm, sau đó rời đi không thương tiếc…” sex hoc sinh
_Begin_
Phần 1: Yêu Quá Đỗi, Dại Quá Nhiều
1. Hôm nay, lại một đêm cô đơn tịch mịch. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sáng lắm, sao cũng đầy trời, nhưng tôi không hề có tâm trạng để ngắm. Đã qua mười hai giờ rồi, người đó vẫn chưa trở về, ấy mà tôi vẫn đợi. Lắm lúc, tôi tự hỏi, đợi làm gì ? Chờ làm chi ? Giống như một con ngốc, hệt như một kẻ si tình khờ dại.
Anh là chồng tôi, là chồng đấy, nhưng ngoại trừ việc sinh con đẻ cái để nối dõi, tôi vốn không có một chút địa vị nào trong lòng anh. Biết làm sao được, người anh yêu đâu phải là tôi chứ?
Ngồi bên cạnh cửa sổ, đôi mắt tôi hướng về một khoảng không nào đó thật xa xăm. Tôi chợt nhớ nhà, nhớ cha, nhớ mẹ. Nhớ anh chị, bà con làng xóm vô cùng. Nhớ những bữa cơm chiều ấm cúng, nhớ buổi tối cả nhà quây quần bên nhau xem tivi, nhớ khoảnh khắc trò chuyện với mấy cô bạn thân lắm mồm… Từ khi lấy chồng đến giờ, tôi chưa một lần nào được về thăm quê hương mình. Mà thật ra thì cũng chả có mặt mũi gì để về.
“Bỏ nhà theo trai”
Tôi sợ lắm bốn chữ đó đặt lên người tôi, nhưng thật sự thì cũng đúng. Là do tôi yêu anh, nên mới chạy theo anh. Đôi khi nghĩ lại vẫn cảm thấy mình thật hèn hạ. Một con đàn bà cố ý có thai với anh, buộc anh phải cưới tôi cho bằng được thì có vẻ vang gì ?
2. Tôi nhớ rằng, ngày đó, lúc tôi và anh vừa đăng kí kết hôn xong. Anh liền bỏ mặc tôi mà đi công tác thật xa, thật lâu, nơi mà tôi chẳng hề biết. Anh làm gì? Ở đâu? Tôi đâu hay, cũng chả rõ.
Một mình tôi ở lại trong căn nhà đơn độc, hẩm hiu để dưỡng thai. Ngày qua ngày chỉ biết vẽ chân dung của anh để giết thời gian. Nhưng cũng đến lúc, bút chì hết, cái tẩy mòn, giấy vẽ cạn, mà anh vẫn chưa đi công tác về. Tôi lặng lẽ ngồi đếm ngày tháng, càng đếm càng cảm thấy thời gian thật lâu, khoảng thời gian anh xa tôi thật dài dẳng.
Bụng tôi thì càng ngày càng lớn, nhưng chồng tôi ngay cả một tin tức cũng không có. Tôi đã từng nghĩ rằng có lẽ anh bận công việc thật, cũng từng nghĩ rằng liệu anh có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không? Thế là lo lắng, là mất ngủ. Không có một cuộc gọi nào hỏi thăm, không có một tin nhắn nào chúc sức khỏe. Cả anh, cả gia đình tôi cũng thế, họ không cho tôi có một cơ hội nào nghĩ rằng họ còn quan tâm tôi.
3. “Cẩm Tú ! Cẩm Tú !”
Tôi chợt nghe tiếng gọi của một bà cô đối diện nhà. Bà ấy là một người hay lo chuyện bao đồng, có thể dùng từ ‘nhiều chuyện’ để miêu tả tính cách của bà ấy. Nhưng dẫu sao, bà ấy vẫn là người tốt, thường xuyên tìm tôi nói chuyện, giúp tôi có cách giết thời gian và bớt cảm thấy cuộc sống này nhàm chán vô vị. Bà cô này thường kể cho tôi chuyện trên trời dưới đất, chuyện riêng của người khác cũng kể. Vậy, hôm nay cũng sẽ như thế ?
“Sao ạ?” – Tôi lễ phép chạy ra ngoài mở cửa, mời bà ấy vào nhà.
Vừa thấy cái bụng tôi lớn như vậy, bà ta liền dùng ánh mắt xót xa để nhìn tôi. Cái ánh mắt đó, không phải là chỉ riêng cho sự tội nghiệp, mà còn là xót thương.
“Đã mấy tháng rồi, thằng Dương nó không về sao con?”
Hai mí tôi cụp lại, đau đớn gật đầu.
“Vậy, con đã nhìn thấy bài báo của ngày hôm nay chưa?”
Tôi tròn mắt, không hiểu gì. Bà cô liền đưa cho tôi tờ báo giải trí, trên đó ghi đại loại nội dung: Phó giám đốc của một tập đoàn XYZ vừa công khai cô tình nhân của mình ngay lúc đi công tác trong khi ngài ấy đã có vợ…
4. Nỗi đau đớn mất chồng là như nào có mấy ai hiểu được. Người ta nói không còn người này thì có người khác, đau khổ làm gì cho phải mệt? Khóc mà làm gì cho nhọc xác. Nhưng nếu chưa từng yêu ai thật lòng, thì không bao giờ cảm nhận được cái cảm giác nhìn thấy người mình yêu tay trong tay với một cô gái khác.
Tôi mang thai con anh, mỏi mòn ở nhà chờ anh, trông ngày anh về. Nhưng anh thì ở nơi xứ người ôm ôm ấp ấp người phụ nữ khác. Anh còn cố ý để báo chí tung tin việc anh có tình nhân ở bên ngoài là để tôi tự biết thân phận mình mà rút lui phải không? Hay là thật sự, anh yêu cô ấy rồi…
Suốt cuộc đời của một người đàn bà như tôi, không mong muốn một điều gì hơn là có một mái ấm gia đình hạnh phúc, một người chồng yêu vợ mình, cùng mấy đứa con nhỏ bé ở bên cạnh. Nhưng sao, tôi cảm thấy ước mơ này lớn lao quá, cao quá, dường như tôi có cố gắng nhón chân cỡ nào cũng không với tới được.
5. Hôm nay, tôi lại chơi cái trò tẻ nhạt là xếp hạc. Mười ngàn một trăm hai mươi con hạc rồi đó anh, vậy mà sao tôi không nghe thấy tiếng xe của anh ngoài cổng. Có phải, anh vì cô ấy hay không? Người phụ nữ có phúc đó đã khiến anh phải lòng rồi chăng? Tôi không biết, cũng không rõ. Biết bao lần khuyên mình rằng hãy nên quên đi, đừng tin những lời báo chí đó, vì có khi họ lại đặt chuyện ấy mà. Nói thì nói như thế, thật ra trong tâm tôi rất đau, nỗi đau này tôi không sao tả bằng lời văn được. Nhưng các bạn biết không? Tôi không rơi một giọt nước mắt, không khóc than một lần nào. Bởi vì, tôi biết, khi tôi khóc, sẽ không ai dỗ tôi, khi tôi khóc, anh cũng chẳng hề hay biết…
6. Đứa con trong bụng tôi ngày qua ngày càng ngỗ nghịch. Nó cứ đạp tôi mãi, khiến tôi nhiều lúc nghĩ rằng mình sẽ đau đến chết đi. Cũng có khi tôi mong muốn mình có thể nhắm mắt mà ra đi vĩnh viễn ấy chứ, nhưng tôi còn con, còn anh, còn gia đình, tôi không thể ích kỉ như vậy được. Mà thật sự, tôi chán quá, cô đơn quá…
Những đêm về bên ngọn đèn vàng mờ ảo, tôi mong ước có người ôm chầm lấy tôi, khiến tôi bớt đi cái cảm giác sợ hãi.
Những khi trời mưa rơi nặng hạt, tôi mong rằng sẽ có người khoác lên vai tôi một chiếc áo, và nói:
“Mưa rồi, coi chừng cảm lạnh đấy!”
Những khi tôi chăm chú ngồi vẽ chân dung anh, tôi ước là sẽ có người khen tôi có hoa tay, hay chỉ trích tôi vẽ chưa được chuẩn lắm cũng được truyện sex .
Những lúc ngồi bên cửa sổ ngắm trăng sáng, tôi ước rằng bên cạnh có người ngồi cạnh tôi. Mà sự thật thì vẫn là sự thật, tôi vẫn cô độc như thế dưới ánh trăng đêm, dưới bầu trời đen nghịt, dưới hàng vạn vì sao lấp lánh …
“Trăng trên trời đẹp lắm, sáng lắm, tròn lắm, mà cũng vô tình lắm, thấy tôi buồn chẳng ngoái đầu lại nhìn đâu.”
7. Mang thai đứa con trong bụng đến tháng thứ bảy, tôi liền nghe được tiếng nói của anh ở đâu đó dưới phòng khách. Tôi chắc chắn, đó không phải là ảo giác, mặc dù tôi hay tưởng tượng như thế, nhưng lần này tôi thề là thật.
Tôi lặng lẽ ôm bụng, mang dép gấu bông vào chân rồi bước ra khỏi phòng, dừng ở bậc cầu thang thứ nhất.
Trông thấy bóng dáng của người mà tôi thương nhớ bấy lâu nay, một dòng nước ấm như tràn vào nơi lạnh lẽo nhất của tâm hồn. Anh về từ khi nào tôi không hay biết. Anh ốm hơn trước, có phải do thức đêm làm việc cực nhọc ở công ty hay không? Anh có ăn đủ chất hay không? Có bỏ bữa nào hay không? Tuy anh có vẻ chải chuốc và đẹp trai hơn xưa, mà sao tôi cứ có cảm giác anh tiều tụy đi nhiều. Là do tôi quá lo lắng, anh đi xa như vậy, khoảng thời gian lâu như vậy, việc ăn uống thế nào tôi cũng không quản được.
Nhưng trời ơi, anh đang dắt tay một cô gái khác. Ánh mắt anh dành cho cô ấy là sự cưng chiều cực hạn, chứ không phải đơn giản chỉ qua đường bỡn cợt. Tôi vốn nghĩ, tính anh phong lưu, quen nhiều phụ nữ như chuyện thường tình. Mà thật sự có phải thật lòng không? Truyen nguoi lon 2014 Ngày xưa, tôi và anh cũng thế, từ tình nhân, rồi có thai, sau đó thành vợ chồng. Còn bây giờ, anh có đối xử với cô ấy giống như đối xử với tôi trước kia hay không?
8. Thực tế mà nói, đàn ông yêu bằng con mắt là đúng, còn phụ nữ yêu bằng đôi tai không phải sai. Chồng tôi có nhiều tiền, cô ấy có nhan sắc. Khó trách hai người lại đến với nhau. Nhìn xem, cô ấy quá tuyệt, đến tôi cũng phải công nhận rằng người ta thật sự rất đẹp, rất sắc sảo. Cái đẹp của người phụ nữ này khiến một người mẹ mang thai như tôi tự ti. Tôi có thai, béo lên nhiều rồi, có còn bằng người ta nữa đâu. Anh sẽ chán tôi chứ? Mà không, hình như từ ngày anh cưới tôi đến giờ, anh chưa yêu thương tôi lần nào sao có thể dùng từ ‘chán’…
Bảy tháng xa nhau, anh có giây phút nào nhớ đến tôi? Có giống như tôi ngày đêm mong mỏi người chồng xa cách nhau tới tận bảy tháng. Bảy tháng mà nói, nhanh qua lắm. Nhưng thật sự thì rất lâu đối với tôi. Bởi vì, tôi xếp đủ mười ngàn một trăm hai mươi con hạc, vẫn không thấy bóng dáng anh trở về.
9. Anh nhìn thấy tôi, liền đứng dậy dắt tay cô gái đó đi về phía cầu thang. Anh không mảy may quan tâm đến tôi dù chỉ một chút. Anh không lo lắng xem vợ của mình đã sống một cuộc sống trong bảy tháng vừa qua như thế nào? Con của anh ở trong bụng tôi có khỏe hay không, có thường xuyên đạp tôi hay không… Tôi mong lắm cái khoảnh khắc anh sẽ hỏi thăm đến tôi, cho dù hai chữ “Khỏe không” thôi cũng được.
Nhưng mà, sự thật vẫn rất tàn khốc, rất phũ phàng. Hai người họ đi q ua tôi, xem như tôi chỉ là không khí, chẳng hề quan tâm đến sự tồn tại của tôi.
Tôi đờ người, mặt đã trắng bệt, đưa tay sờ lấy tim mình rồi sờ ở vùng bụng nhô ra.
‘Con à, ngay lúc này mẹ đã đau lắm rồi, đừng đạp mẹ nữa có được chăng…”
10. Cơn đau kịch liệt ở bụng dưới khiến tôi dường như mất hết sức lực, mất đi phương hướng, đôi mắt cũng mờ đi. Đâu là bậc cầu thang thứ hai… Đâu là bậc cầu thang thứ ba… Tôi đều nhìn không rõ được.
Cầu xin con, đừng làm mẹ đau. Cầu xin lòng mình, đừng nhói lên từng cơn nữa. Cầu xin Cẩm Tú, mày đừng yếu đuối nữa được không? Cho dù là có khóc, thì có ai dỗ mày chăng, cho dù là mày đau đớn cỡ nào, cũng sẽ có người an ủi chứ ?! Không ! Không ai cả ! Vậy nên đừng bật ra tiếng khóc bi thương như thế chứ ! Lần trước kiềm chế được, thì lần này sẽ làm được.
Cố gắng ém đi tiếng nấc ở cổ họng, tôi nghĩ sang chuyện khác. Anh mới về, vậy đã được ăn uống gì chưa. Không chần chờ, tôi lau nước mắt của mình, có ý định sẽ xuống nhà bếp làm vài món gì đó rồi mang lên phòng cho anh.
Nhưng…bước chân của tôi khi đi xuống bậc cầu thang thứ hai, hụt mất rồi…
11. Đây là đâu ? Sao xung quanh lại tối như vậy ? Có phải, nơi tôi đang đứng là địa ngục chăng ! Trước mắt tôi lúc này hiện lên một người đàn ông áo đen, với đôi mắt sáng quắc, bóng dáng cao lớn vô cùng. Hắn nhìn tôi, tôi nhìn hắn. Tôi hỏi:
“Đây là nơi nào?”
“Cô đang ở giữa cái chết và sự sống, giữa địa ngục và trần gian.”
“Con của tôi đâu rồi?”
“Linh hồn nó sẽ được siêu thoát.”
“Ông là ai?”
“Tôi là sứ giả của thần chết, đến mang con của cô đi.”
“Không ! Đừng mang nó đi !”
…
Tỉnh lại, tôi nhìn thấy mình đang nằm trên một chiếc giường trắng toát. Bụng thì đã nhỏ lại so với bình thường. Chợt nhớ đến giấc mơ khi nãy, tôi lo sợ nhìn về xung quanh. Con đâu, trời ơi, con tôi đâu…
12. Căn phòng này cô đơn lạnh lẽo quá, gấp trăm, gấp ngàn lần ở ngôi nhà đó. Kìa ! Những con quỷ màu trắng, họ cướp đi con tôi rồi chăng ! Kìa ! Con của tôi, giờ đâu rồi, ướp lạnh hay đã vào nhà xác…
Tôi thu mình lại, nhìn lên trần nhà, đâu đâu cũng là hình ảnh máu me gớm ghiếc, đâu đâu cũng là bóng dáng anh đang dắt tay cô gái khác vô tình lướt qua tôi. Dẫu biết anh sẽ không đến thăm tôi đâu, nhưng không hiểu sao tôi lại nơm nớp cái hy vọng nhỏ nhoi mà khó khăn đó.
Ngày xưa khi bị anh lạnh nhạt, tôi vì con nên gượng được. Còn bây giờ, con đã mất, nó đã bỏ rơi mẹ của nó rồi. Nhìn xem đi, bên cạnh tôi bây giờ còn có ai hay không ? Hay chỉ còn cái bóng màu đen của tôi trên mặt đất là luôn ở bên tôi. Cuộc sống của tôi quá tẻ nhạt, quá nhàm chán, quá đơn độc. Tôi không biết mình sống vì ai, và tiếp tục sống như thế nào. Người ta bảo là phải biết trân trọng những gì đang có, đừng bỏ lỡ, đừng dại dột. Nhưng thật ra, hiện tại tôi cái gì cũng không có. Người thân, bạn bè, chồng, con, không ai ở cạnh tôi…không ai cả…
‘Ngoài trời mưa bụi bay, nắng có còn đâu, sao mà sưởi ấm trái tim cô độc này được.’
13. Tôi đã thử cầm dao định đâm vào tim mình, nhưng trước mắt lại hiện lên gương mặt của anh. Tôi đã thử trèo cửa sổ định nhảy lầu, nhưng trong đầu nuối tiếc sợ khi mình chết đi sẽ không thể ngắm anh được nữa. Vậy nên cuối cùng, muốn chết, mà tâm vẫn yêu, vậy nên không thể chết stt hay .
Sau một tháng nằm ở bệnh viện, tôi được đưa trở lại vào căn nhà đó. Ban ngày thì tiếp tục xếp hạc, vẽ tranh cho đỡ nhàm chán. Nếu buồn thì xem vài mẫu truyện ngắn vui để tự chọc cười mình, nhưng sau đó tôi lại cảm thấy nụ cười của tôi thật nhạt nhẽo. Đôi khi tôi lại làm một cái chuyện dở hơi, đó là ngồi đếm hạc giấy xem mình đã xếp được bao nhiêu con. Nếu sau đó cảm thấy buồn ngủ thì nằm một giấc đến chiều.
Ngày qua ngày, lập đi lập lại những công việc của tôi như thế đó.
14. Tối hôm đó, tôi đang ăn tối thì anh trở về nhà. Tôi vui đến nỗi mà trở nên lúng túng, cảm xúc rối loạn. Và rồi anh đột ngột hất hết thức ăn từ trên bàn xuống đất. Tôi sợ hãi, xanh mặt. Anh bỗng nhiên bế tôi lên bàn, xé nát quần áo tôi, vứt đi trong chớp mắt. Tôi vẫn không hiểu gì cả. Tại sao, anh lại có hành động kì lạ đến như vậy.
“Dương…” – Tôi nỉ non gọi anh.
Anh không trả lời, vội vàng phát tiết lên thân thể tôi. Không có những bước dạo đầu, không có sự chuẩn bị, đau rát vô cùng…
Tôi ngất đi trong cơn hoan ái kịch liệt, người mệt mỏi không còn sức lực nào. Khi tỉnh dậy đã không thấy anh đâu. Tôi được bế vào phòng từ lúc nào không rõ. Căn phòng vẫn lạnh lẽo và u ám như vậy, ngọn đèn vàng trên tường càng thêm khiến không gian trở nên cô độc đến đáng thương. Ánh trăng kia cũng chỉ biết nhìn tôi đau buồn qua cửa sổ.
Mọi thứ, giờ đây thật trần trụi và cay đắng.
15. Cho đến tối hôm sau, anh lại về và đối xử như vậy với tôi. Xong việc rồi lại biến mất. Tôi giống như một con búp bê cho anh phát dục vậy, khi thõa mãn xong, anh liền vứt nó đi không thương tiếc. Tôi biết anh không có tình cảm với tôi. Tôi cũng biết mình chẳng là gì trong lòng anh cả, quan hệ bạn bè cũng không bằng. Vậy mà, không hiểu sao tôi lại cam chịu cái cảnh sống hôn nhân như thế này.
Mỗi bữa tối, tôi đều làm sẵn thức ăn để chờ anh về. Vì sợ rằng anh cả ngày ở công ty làm việc mệt mỏi mà chưa được ăn uống đầy đủ. Những món ăn được anh yêu chuộng tôi đều ghi nhớ thuộc lòng. Chỉ mong sao anh đừng hất đi tâm huyết của tôi đã dành vào đó.
Kim ngắn đồng hồ chỉ tới số tám, kim dài chạm số không, bên ngoài đã có tiếng xe quen thuộc. Tôi thoăn thoắt chạy ra ngoài mở cửa cho anh, anh thì vẫn thờ ơ không đáp lại nụ cười nhiệt tình của tôi. Không sao cả, tình cảm thì sẽ ngày qua ngày bồi đắp thôi. Anh chịu về nhà cùng tôi ăn cơm tối đã là một dấu hiệu tốt cho sự thay đổi của anh rồi.
Chúng tôi ngồi vào bàn cùng ăn với nhau. Trong đầu tôi có rất nhiều thắc mắc, nào là cô gái cùng anh hôm trước đâu rồi? Nào là tại sao dạo này anh luôn biến tôi thành dụng cụ phát dục. Nhưng tôi không dám hỏi. Tôi sợ đôi mắt lạnh lẽo của anh, sợ sự căm ghét của anh dành cho tôi ngày một to lớn, nên đành im lặng, cái gì nên nói thì nói, cái gì không thì thôi.
16. Ăn cơm xong, tắm rửa xong, anh lại đến bên tôi như mỗi đêm. Anh vẫn không nói lời nào, chỉ phát tiết lên người tôi, càng không quan tâm đến suy nghĩ trong tôi là gì, không cần biết cảm nhận của tôi ra sao. Đau đớn, khó chịu, vẫn mình tôi rõ mà thôi…
Tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên, anh đột ngột dừng lại, rời khỏi cơ thể tôi và mặc quần áo vào.
Anh rời đi trong tíc tắt.
Mới còn đây.
Hơi ấm vẫn còn đây.
Mà người đâu rồi ?
Khi anh đi, anh không quay lại nhìn tôi một cái. Khi anh tới, anh im lặng xé nát quần áo tôi. Xong việc, bóng lưng tuyệt tình của anh nhanh chóng rời khỏi.
Nhiệt độ trong căn phòng dường như thấp đi, à không, là do lòng tôi trở nên lạnh lẽo.
Cho đến bây giờ, hạnh phúc vẫn còn xa xôi quá, mà sức chịu đựng của tôi đã hoàn toàn cạn kiệt.
17. Tối hôm sau, vẫn là tấm lưng quen thuộc ấy đối diện với tôi. Sau khi cùng tôi giao hoan, anh lại mặc đồ rồi xoay người định bước đi. Tôi lúc này mới lên tiếng với mong muốn giữ anh lại:
“Anh đừng đi có được không? Ở lại bên cạnh em một chút có được không?” – Đôi mắt tôi sớm đã ngập nước, nhìn về phía người đàn ông đang đứng cạnh cửa mà lòng đầy rẫy những vết thương chằng chịt. Cẩm Tú à, sao bản thân mày ngay lúc này lại yếu đuối và đáng thương đến thế.
Đáp trả lại câu nói của tôi là một sự im lặng đến tàn nhẫn.
Bóng dáng anh khuất dần sau cánh cửa, để lại trong tôi vô vàn nỗi đau không tên gọi.
Thì ra, là thế.
Tôi không thay đổi được anh.
Vẫn là anh.
Như ngày nào, lạnh lùng, vô tình, và hờ hững.
18. Những ngày sau, anh vẫn đối xử như vậy với tôi như thường lệ. Đối với anh, lên giường là một chuyện, mà tình cảm lại là một chuyện, vốn không thể gộp chung được. Nếu người thường xuyên bị anh phát dục không phải tôi thì cũng là người khác, nào có quan trọng gì, tắt đèn thì ai cũng như ai. Người ta nói, tình dục là liều thuốc hiệu quả cho những cuộc hôn nhân không tình yêu. Vậy mà sao tôi thấy điều đó không hề đúng, không hề có thật.
Tôi tuyệt vọng.
Lạnh lẽo vô cùng khi tấm lưng anh xoay về phía tôi.
Đau đớn vô cùng khi nhìn thấy bóng anh khuất dần sau cánh cửa.
Cô độc vô cùng khi chỉ còn tôi ngồi thất thần trong đêm vắng.
…
Phần 2: Đã Từng Kề Chung Một Chiếc Gối
Khi người đàn ông đó trở về, cũng là lúc vợ anh đã không còn nơi đây nữa. Căn phòng ngày nào chứa đựng hơi ấm của cô, bây giờ trở nên trống trải đến lạ thường. Cô ấy đâu ? Vợ của anh đâu !!!
Không còn bóng người bé nhỏ mở cửa cho anh mỗi khi tiếng xe về đến cổng, không còn nụ cười ấm áp của cô dành cho anh khi bước vào nhà. Đâu những bữa cơm chiều ngon miệng do chính tay cô làm, đâu những đêm hoan lạc trầm luân trong dục vọng.
Anh thất thần nhìn về phía căn bếp lạnh tanh không bóng người. Anh ngước trông cô ấy sẽ từ đâu chạy ra dành cho anh những sự bất ngờ không nghĩ tới. Nhưng, năm phút, mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút, đến cuối cùng là cả đêm, không ai xuất hiện cả.
Anh bước lên phòng cô, trông thấy chăn gối vẫn gọn gàng như ngày nào, mà bóng dáng chủ nhân nó đã không còn nữa.
Anh lặng lẽ bước tới bên khung cửa sổ lộng gió, nơi tấm màn voan trắng đang phấp phới bay bay trong màn đêm. Ánh trăng kia không tròn cũng không sáng, trăng khuyết tựa chiếc thuyền đứng cô độc giữa bầu trời đầy sao.
Lạnh.
Lạnh buốt cả tâm can doc truyen tinh cam hay
Anh chợt đưa mắt nhìn sang chiếc bàn bằng gỗ được đóng bên cạnh giường, trên đó có một mảnh giấy nhỏ với nét chữ không thẳng hàng, lại còn lem cả mực. Chủ nhân của nó hẳn là vừa khóc vừa viết chăng ? Khi bản thân không tự chủ được run lên từng đợt nên những con chữ không thể thẳng hàng ngay ngắn. Còn sự lem luốc của mực là do nước mắt vô tình rơi xuống.
“Trong thời gian qua em đã cố gắng hết sức mình để chiếm lấy một vị trí nhỏ trong tim anh, và giờ nhận ra mình thất bại thảm hại. Em thà rằng sống quãng đời còn lại ở nơi xa xứ nào đó, không ai biết đến, không ai rõ gì về em, không ai biết em là vợ anh, không ai nhắc đến anh khi trò chuyện cùng em. Nếu tiếp tục cảnh sống nhìn anh quay lưng mỗi đêm như thế này, em sợ rằng có một ngày mình sẽ không chịu nổi mà làm nên những chuyện dại dột. Xin lỗi, em không thể chờ anh yêu em được nữa. Xin lỗi, từ ngày hôm nay không thể làm những bữa cơm chiều ở nhà chờ anh. Xin lỗi, em không thể làm búp bê tình dục cho anh được. Vĩnh biệt anh, vĩnh biệt tình yêu của em, vĩnh biệt căn nhà lạnh lẽo này.
Cẩm Tú”
Anh nghe trong lòng như chấn động, anh nghe tim mình như mảnh thủy tinh bị đập nát.
Anh chậm một bước rồi, quá chậm rồi.
Vì sao khi lúc anh chưa nhận ra mình yêu cô, thì cô hằng ngày ở đây chịu khổ chờ anh? Vì sao lúc anh phát hiện mình không thể sống thiếu cô thì cô đã ra đi khỏi căn nhà này ?
Chiều nay, anh đã suy nghĩ rằng mình sẽ trở về và nói một tiếng “Anh yêu em”, cô sẽ vui mừng đến phát điên lên.
Biết nhau quá sớm, yêu nhau quá muộn, kết cục là đây sao ? Khi cô yêu anh, anh không yêu cô. Đến lúc anh nhận ra rằng mình không thể không có cô trong đời thì cô lại lựa chọn ra đi. Phải chi anh phát hiện mình yêu cô sớm một chút, phải chi cô đừng chịu buông tay để chờ anh nói một tiếng yêu. Anh chỉ trễ một ngày, một ngày thôi, khi về thì tất cả đã vỡ vụn, đã biến mất, đã vụt khỏi tầm tay.
Những con hạc giấy treo đầy tường đó là cô xếp trong thời gian đợi chờ anh trở về, những bức tranh cô cất giấu trong ngăn tủ là do cô vẽ anh khi cô đơn lẻ loi nhất.
Anh biết trách ai ?
Khi cô đến, anh không trân trọng. Khi cô đi, anh lại nhói lòng nuối tiếc. Anh trách ai ? Trách bản thân sao ? Không ! Nếu là trước đây chưa từng có chút tình cảm nào, hẳn là anh sẽ không đau đớn như thế. Trách ông trời cho hai người gần gũi với nhau, trách duyên phận biến cô trở thành kẻ si tình làm tan chảy lòng anh. Trách cuộc đời sao quá tàn nhẫn.
Mười ngàn một trăm hai mươi con hạc giấy, ba mươi ba bức chân dung vẽ người cô yêu. Yêu sâu đậm đến thế, thương sâu đậm đến thế, mà sao cô lại quyết định bỏ đi nhanh như vậy ? Không ! Chẳng phải đâu, cô đã chịu đủ đau đớn quá nhiều rồi, nhẫn nhịn chờ anh nói tiếng yêu quá lâu rồi. Nay cô mệt mỏi, nay cô muốn buông tay, chứ không phải cô dễ dàng vứt bỏ tình cảm của mình đâu.
Anh đâu biết cô đã sống cô độc như thế nào trong những ngày anh đi công tác xa xứ cả bảy tháng trời. Anh đâu biết cô ngày ngày đêm đêm nhớ anh, muốn sống không được, mà chết cũng không đành. Anh đâu biết cô đau đớn đến chừng nào khi chờ mong anh đến bệnh viện thăm cô khi cô xảy thai. Anh đâu biết mỗi khi nằm im cho anh phát tiết dục vọng, cô đã tổn thương như thế nào. Trong lòng cô đã vô số vết thương không chữa được, chỉ sợ càng đắm chìm mù quáng hơn nữa, sẽ dẫn đến những việc làm dại dột, nên cô mới lựa chọn ra đi, lựa chọn ly hôn với anh, lựa chọn rời bỏ anh, lựa chọn cho anh bên người phụ nữ khác…
Trăng vẫn khuyết, gió vẫn lay những cánh hoa trong vườn, và người đàn ông nào đó vẫn chìm trong những suy nghĩ hối tiếc đau buồn.
…
…
Dòng thời gian vẫn cứ trôi…
Trôi mãi…
…
Mãi cho đến 40 năm sau.
Ở một thôn quê xa xôi hẻo lánh.
Một bà cụ khoảng sáu mươi mấy tuổi, ôm cháu gái nuôi của mình vào lòng, nở một nụ cười nhẹ.
“Chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi, cũng đã trở thành quá khứ rồi…”
Đứa cháu gái nói:
“Vậy nếu người đó đột nhiên xuất hiện trước mặt bà thì sao ?”
Cẩm Tú lại cười:
“Thì xem như người đã từng kề chung một chiếc gối thôi. Cháu biết không, chưa chắc gì hắn đã nhận ra bà, mà bà chắc gì đã nhận ra ông ta? Nếu gặp nhau, cũng chỉ là người lạ.” – Đôi mắt của bà lão đượm một nét buồn sâu thẳm, nhưng kín đáo, khó nhận ra, khó phát hiện.
Sau đó, bà sờ đầu cháu của mình rồi bảo:
“Chỉ mong rằng sau này con đừng như bà, yêu một người quá sâu đậm, để khi dứt ra phải tốn một thời gian khá dài. Không phải là không quên được nhưng để quên thật rất lâu, rất lâu…”
“Cháu hiểu rồi.”
Như người ta đã nói: “ Nơi nào có con người, nơi đó có tình yêu, chỉ tiếc rằng có người đến được với nhau, có người lại yêu nhau mà không thể ở bên cạnh nhau được.”
Hai bà cháu ngắm nhìn cảnh vật xung quanh mình, khẽ cười.
Hoàng hôn nhuộm bầu trời một màu cam đẹp mắt, mặt trời từ từ khuất sau rặng tre già.
Câu chuyện về mười ngàn một trăm hai mươi con hạc giấy, ba mươi ba bức chân dung, một tình yêu sâu sắc đến đây đã dừng lại, tất cả cũng đã trôi về quá khứ. Ai cũng có mối tình đầu, đúng không? Nhưng tình đầu thì khó thành, cũng khó phai, hãy lưu nó về kí ức xem như một kỉ niệm để sau này khi ngẫm lại chúng ta có thể cười, hoặc có thể khóc, nhưng đừng đau.
Từ khóa:
Đã Từng Kề Chung Một Chiếc Gối
910
Không có nhận xét nào: